Video clip
Lượt truy cập website
  • Đang truy cập9
  • Hôm nay89,572
  • Tháng hiện tại123,928
  • Tổng lượt truy cập1,980,434
BÌNH CHỌN

Đánh giá của bạn về Website này?

Tiếng còi tàu...

Thứ hai - 21/03/2016 03:30

Tiếng còi tàu...

NTN - Trưa - buổi trưa ở thành phố thật ồn ã. Cái nắng chang chang như nóng hơn trong luồng xe cộ ngược xuôi bất tận, hoà vào dòng khói bụi mịt mờ cùng tiếng ồn động cơ. Có lẽ chính bởi thế mà những cơn đau đầu thường đến với những người sống nơi đây - nơi phố thị phồn hoa mà không khi nào biết đến 2 chữ “yên bình”.
Điện thoại reo và tôi lười biếng nhấc máy. Một giọng nói thân thương trầm trầm không thể lẫn của ngoại vang lên:
- Cháu ăn cơm chưa?
- Dạ rồi! Ngoại khỏe không?
- Ngoại kể cho tôi nghe thật nhiều về cuộc sống ở quê và nỗi nhớ cháu con chưa khi nào dứt.
Tôi lặng im sau cuộc điện thoại, tôi chợt thèm ngọn gió thơm mùi lúa của quê hương, thèm tiếng gà gáy trưa như xua tan nắng hạ và thèm cả cái trong lành, mát dịu của bầu không khí nơi ấy. Tôi muốn một cảm giác “lộng gió” thực sự chứ không phải là hơi lạnh từ chiếc điều hoà vô tri kia. Tôi quyết định gác lại những bộn bề sách vở và xin phép ba mẹ về quê vài ngày.
Quả đúng như tôi mong đợi, ngọn gió từ cánh đồng đang mà trổ bông mang mùi hương êm ngọt đón tôi như nâng bước chân tôi, như muốn ôm trọn thân hình và giữ tôi ở lại. Tôi về với ngoại và ngất ngây trong cái ôm thật chặt.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi bám theo ngoại như một đứa trẻ, nhìn ngoại thái rau, nấu cháo cho đàn lợn béo, nhìn tay ngoại rải thóc đều đều và khuôn miệng mấp máy: cúc... cúc... gọi đàn gà. Tôi cười và thử nhại theo, nhưng thật hảm hại! Đàn gà đã chạy tán loạn sau tiếng kêu của tôi. Tôi lại ngồi cạnh ngoại bên bếp lửa với chiếc đòn thấp lè tè, gian bếp cũ đen ngòm màu khói và đống ủi khô kêu lách tách, nô ra những đốm lửa nhỏ li ti như hàng triệu vì sao lấp lánh, khói cay xè mắt tôi và ngoại nhưng sao tôi thấy vui lạ kì. Trong ánh lửa bập bùng mờ ảo, tôi nhìn má tóc bạc loăn xoăn búi gọn, nhìn làn da nhăn nheo, mềm nhũn và lấm tấm đồi mồi vì tuổi tác, vì lam lũ của ngoại mà chợt nghĩ đến mình. Tự hứa rằng mình sẽ không hoài phí tuổi xanh, tôi sẽ dùng khoảng thời gian bất tận của mình để thực hiện hoài bão và ước mơ.
Đêm, tôi thao thức, chợt nghe xa xa âm thanh vọng lại: ... Tuuu... tuuuuu... - tiếng còi tàu.
(Ảnh minh họa)
Đêm, tôi thao thức, chợt nghe xa xa âm thanh vọng lại: ... Tuuu... tuuuuu... - tiếng còi tàu. Tôi ngồi phắt dậy, lắng nghe tiếng xình xịch của đoàn tàu đêm và tiếng lạch cạch nặng nề của hàng bánh tàu ma sát và đường ray thép. Gần nhà ngoại có tuyến đường sắt chạy qua. Tôi nhớ lại hồi bé, tôi thường sợ tiếng động cơ ấy mỗi khi có tàu đi qua. Tôi cho rằng đó là tiếng hú của bầy sói dữ nơi rừng già. Sau này lớn lên, tôi đã biết và quen dần với những chuyến tàu. Ngoại đã thật vui khi biết tôi được chọn tham gia cuộc hội thảo ở Hà Nội - tôi đi chuyến tàu Nam - Bắc. Ngoại đã lo lắng biết bao khi biết tôi phải đi khám ở Sài Gòn - tôi đi chuyến tàu Bắc - Nam. Và mỗi lần về quê ngoại, tôi đi chuyến tàu chợ nội tỉnh... Tôi lớn, tôi đã không còn sợ “bầy sói sắt” nữa, tôi lớn, tôi đã “cưỡi” “bầy sói sắt” và đi khắp nơi nhưng tôi lớn, vẫn chưa bao giờ đi ra khỏi niềm vui của ngoại, chưa bao giờ rời xa sự yêu thương, lo lắng như ngày bé dại. Tôi lớn theo thời gian, theo năm tháng nhưng tôi chợt nhận ra, với ngoại, tôi chưa bao giờ lớn, chỉ là một đứa bé con suốt ngày lẽo đẻo khóc đòi ngoại. Tôi thấy chợt vui lạ kì.
Có tiếng ngoại từ giường bên: “Con làm chi mà ngủ muộn rứa, mau ngủ sớm kẻo mệt! Mau!” - ngoại hối. Tôi cười: “Dạ! con ngủ chừ đây” rồi “bay” ngay sang giường ngoại, nằm co ro, ôm ngoại thật chặt. Giấc ngủ bình yên đến lạ trong vòng tay và hơi thở thơm thơm mùi trầu xanh...

 

Tác giả bài viết: Dương Việt Hà

Nguồn tin: CLB PVN NTN Quảng Bình

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

bang doc w1
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây