Mặc dầu tâm trạng có chút hồi hộp xen vào đó là sự lo lắng nhưng nỗi ưu buồn vẫn chiếm phân lớn trong tâm trí tôi, trong ngày cuối cùng học tại trường THCS quen thuộc này.
Khác với mọi ngày, sau giờ học đạp xe theo lũ bạn đi uống nước giải khát bên vỉa hè, tôi nán lại sân trường một lúc. Để tìm lại những kí ức, kỉ niệm vui buồn trong suốt 4 năm học vừa qua.
Men theo dãy hành lang gắn với mình suốt 4 năm học, mặc cho cái nắng, mặc cho tiếng ve râm ran đâu đó trên cây phượng già, những kí ức ngày trước như cuộn phim tua chậm lại trong tâm trí tôi.
Chút gì đó... là kỷ niệm (Ảnh minh họa)
Kí ức trở về như không báo trước, tôi thấy mình thật rụt rè khi bước vào lớp , bước vào một không gian tưởng như thân quen nhưng cũng thật xa lạ.
Tưởng như tất cả chỉ là ngày hôm qua mà bây giờ đã phải chia tay rồi…
“Tạm biệt… tạm biệt...
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt... tạm biệt...
Mãi là người bạn thân nhé !
Tạm biệt... tạm biệt...
Xa rồi bạn đừng quên tôi
Xin chào tạm biệt...tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này.”
[Tạm biệt nhé - Lynk Lee, Phúc Bằng]
Tôi bước ra khỏi căn phòng mà tôi đã trải qua trong vòng 4 năm cấp 2. Cảm giác có chút gì đó lưu luyến ở nơi này… Nó sẽ trở thành những ức hay là những mảnh ghép giúp tôi tạo nên bức tranh hoàn hảo cho tương lai sau này.
Rồi đến khi đặt bàn chân của mình ra cổng trường màu xanh lá đậm, cái màu thân thuộc suốt thời gian qua, tôi sẽ không còn là cô học trò nghịch ngợm, ham chơi nữa, không còn vô lo, thờ ơ trước học hành nữa… Cấp 3, đó sẽ là quãng thời gian để tôi quyết định cánh cửa tương lai của mình, nó sẽ là chiếc chìa khóa giúp tôi mở cánh cửa đó.
Thời gian à, một phút nữa thôi, hãy ngừng trôi để những kỉ niệm này đi vào trong tâm trí tôi, một cách thật chậm rãi, khắc sâu vào tâm trí này…