Thế rồi cô hoàn toàn ngạc nhiên trước một bức tranh của em Mai Trinh. Bức tranh vẽ một bàn tay.
Nhưng đây là bàn tay của ai? Cả lớp bị lôi cuốn bởi bàn tay lạ lùng đầy biểu tượng này.
Một em đoán: “Đó là bàn tay của một bác nông dân”. Một em khác thì: “Bàn tay thon thả như thế chắc là bàn tay của cô y tá xinh đẹp”.
Cô giáo đợi cả lớp bớt xôn xao rồi dần mới hỏi tác giả bức ảnh. Mai Trinh cười ngượng nghịu: “Dạ, thưa cô, đó là bàn tay của cô đấy ạ!”.
Cô giáo ngẩn người. Cô đã nhớ lại những lúc ra chơi, cô thường dùng bàn tay để dắt Trinh bước ra sân trường bởi Trinh là một người khuyết tật. Khuôn mặt cũng xinh xắn như bao đứa trẻ bình thường khác.
Cô chợt hiểu ra. Tuy cô đã làm điều này tương tự với các em khác nhưng hóa ra với cô gái Mai Trinh, bàn tay cô lại mang ý nghĩa sâu sắc vô cùng đến vậy!
Bàn tay, đó là biểu tượng của tình thương.