Đối với mỗi người, sinh nhật là một ngày vô cùng đặc biệt. Vào cái ngày “trọng đại” ấy, bạn sẽ thức dậy thật sớm để đón thời khắc đánh dấu bạn đã bước sang tuổi mới. Tuy nhiên đó chỉ là “lý do phụ”. Cái chính là bạn sẽ đi lòng vòng “thám thính” quanh nhà xem hôm nay mẹ sẽ chuẩn bị món khoái khẩu gì thiết đãi bạn. Bạn tò mò nhìn trộm bố và các chị đang lúi cúi gói quà. Và thật háo hức để biết được cái gì sẽ dành cho bạn đằng sau lớp gói bóng loáng nhiều sắc màu ấy. Là ngày mà bạn đến trường, ai cũng mỉm cười chào bạn, kể cả thằng bạn to béo thường ngày vẫn hay túm lấy tóc và bắt nạt bạn tới tấp. Dưới hộc bàn của bạn lấp ló những tấm thiệp bé tí, xinh xắn được các cô bạn cùng lớp bí mật bỏ vào từ chiều hôm trước. Đó là một dịp với bao điều ngạc nhiên.
Thế mà ngày đó với tôi lại là một ngày không có gì đặc biệt. Tôi chưa bao giờ có tiệc sinh nhật. Mẹ của tôi mắc một căn bệnh hiểm nghèo đã nhiều năm nay khiến cho sự sống của bà chỉ còn tính từng phút từng giây. Bố tôi là trụ cột trong gia đình và ông luôn luôn bận rộn. Có những tối, ông trở về nhà rất muộn, lưng áo đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn tươi cười hỏi han tôi: “Con ăn gì để bố xuống bếp nào?” Tôi thương bố mẹ lắm, biết bố mẹ còn nhiều vất vả nên tôi không bao giờ dám vòi vĩnh. Thỉnh thoảng tôi lại nhận được những món quà nho nhỏ của chị gái đi làm xa gửi về.
Tôi nhớ hồi mới vào học lớp 1, khi thấy lũ bạn trong lớp được tổ chức sinh nhật hoành tráng, có bánh kem, có thổi nến, có trò chơi và một núi quà to đùng, tôi thích mê. Thế là tôi cứ mong chờ đến tháng tư - dịp sinh nhật tôi để vòi vĩnh mẹ:
- Mẹ ơi! Năm nay con có được tổ chức sinh nhật không hả mẹ?
Mẹ đã đồng ý và chuẩn bị mọi thứ cho tôi. Đợt ấy, sức khỏe của mẹ không ổn định, vì vậy mẹ phải nhập viện cũng đúng vào dịp sinh nhật tôi. Tôi đành phải hoãn lại bữa tiệc của mình trong nuối tiếc. Tôi còn nhớ như in cảnh tôi đứng khóc trong phòng bệnh, mẹ vuốt tóc tôi an ủi:
- Con à! Con cố đợi thêm một năm nữa. Năm sau mẹ hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho con - Mẹ vừa nói, vừa khóc.
Kể từ đó, tôi không bao giờ nhắc đến việc tổ chức sinh nhật nữa. Có khi tôi đón tuổi mới trong im lặng. Tôi sắp những chiếc bánh qui thành hình tròn và tự thắp nến cho mình. Tôi nhận những lời chúc tốt lành từ bố mẹ và ước mong cho gia đình luôn bình an.
Năm nay là sinh nhật lần thứ 11 của tôi - Năm đánh dấu tôi bước sang một cấp học mới. Đang ăn cơm, tôi buột miệng hỏi đùa:
- Bố, mẹ! Năm nay nhà ta có tổ chức sinh nhật cho con không? - Bố mẹ im lặng nhìn tôi khá lâu rồi nở nụ cười hiền từ. Tôi chỉ hỏi vậy nhưng rồi quên ngay sau đó.
Hôm đó là thứ 6, tôi đi học về khá muộn. Nhà cửa im ắng và tối om. Tôi bước vào phòng khách để bật đèn thì thấy rất nhiều quà được bọc giấy kĩ càng trên bàn. Sau đó là tiếng hát đồng thanh vang lên: “Happy Birthday To You! Happy Birthday To You!”
Là bạn tôi hát, là bố tôi hát và cả tiếng hát yếu ớt của mẹ. Họ hát tặng tôi. Họ đã tổ chức sinh nhật cho tôi một cách bí mật. Quá bất ngờ, tôi bật khóc: "Ôi! Cảm... cảm ơn mọi người!". Tôi nói trong khi nước mắt đang chảy dài trên má. Lát sau, một cô bạn cùng lớp đưa đến trước mặt tôi một chiếc bánh to tướng. Trên đó thắp 11 cây nến lung linh mừng tôi bước sang tuổi mới. Mọi người đã thực hiện cho tôi một ước mơ mà dường như tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có.
Bữa tiệc kết thúc, tôi tiễn các bạn ra về mà trong lòng vẫn rạo rực. Với tôi, ngày sinh nhật ấy đáng nhớ không phải vì có bánh kem, không phải vì có nhiều quà mà bởi vì tôi biết, tất cả mọi người luôn yêu mến và quan tâm đến tôi. Đó là điều làm tôi hạnh phúc nhất. Tôi đã có một sinh nhật đáng nhớ, đáng yêu nhất trong cuộc đời.